Thursday, November 13, 2008

...đời người là cát bụi....

Mongkol là colleague của mình, ngồi cùng phòng làm việc. Kỷ niệm nhất là mỗi khi về Thái Mongkol thường hỏi mình cần mua gì ko vì đã có lần "đồng chí" ấy mua aida Thái hộ mình và mấy "con nghiện" khác. Giỏi giang (26 tuổi đã lấy được Phd), tính tình dễ thương, vui nhộn và ăn mặc màu mèđược sinh viên đặt biệt quý vì dạy dễ hiểu và nhiệt tình....Mình còn nhớ như in ngày đầu tiên Mongkol đến nhận job, anh chàng ngồi đợi trong phògn mình, huyên thuyên kể đủ thứ chuyện cả tiếng đồng hồ, mình còn nghĩ "thằng cha này trẻ vậy sao mà dạy nổi SV".....
Thế đó, cả tuần trước còn đi dạy, tuy mệt mỏi nhưng ko ai nghĩ là serious lắm, vậy mà giờ đã pass away rồi....mới chỉ 28 tuổi thôi.

Ko có đám tang vì gia đình Mongkol muốn hỏa thiêu rồi mang về Thái, FV cho 15 phút để bạn bè tới nhìn mặt lần cuối. Sinh viên đến đồng nghịt, vì ko có nhà tang lễ nên họ chỉ để người mất trên giường sắt, đặt giường ở giữa hành lang trước cửa nhà xác cho mọi người tới chia buồn thôi. Khổ thân bố mẹ Mongkol, nhìn họ tội nghiệp quá.

Những người ko đi được hôm qua thì mang hoa vào đặt trên bàn làm việc của Mongkol, những bó hoa nhỏ, màu trắng và đẹp lắm....nhưng nó làm cho không khí trong phòng càng nặng nề và làm mình đau đầu. Sáng nay Hugh mở các tủ của Mongkol để người nhà tới nhận lại đồ, Hugh vừa làm vừa rơi nước mắt, Ullas cũng vậy....

Xin bình yên đến với mọi nhà.....

No comments:

Post a Comment