Sunday, October 28, 2007

Hội chợ từ thiện

Cả đêm qua thức làm bánh Cream Choux để sáng nay bán ở hội chợ từ thiện sáng nay, quyên tiền để giúp đỡ trẻ em nghèo. Hội chợ tổ chức ở trường mẫu giáo Bambi......... vui....cười.....bán hàng.....thu tiền cả buổi sáng.......cũng bõ công cho đêm qua thức đến tận 4 giờ sáng.......Hội chợ lần này quy mô nhỏ hơn nhiều so với năm ngoái, buồn cười nhất là gặp chị OanhBK, chị vẫn còn nhớ mang cho mình cái khay mà năm ngoái mình để quên. Hai chị em cả năm gặp nhau có 1 lần:)) thế mà vẫn cảm thấy thân thiết:). Chả có tấm hình nào cả, chán thế....tại xách linh tinh bao nhiêu là thứ, tay lại dắt thêm con gái nên đành chịu, lần sau nhất định phải chụp hình:)

Con gái líu lo vì thích, lâu rồi con mới được đi đến chỗ đông người như thế, mình phải chăm đưa con đi chơi mới được. Ai cũng nhận xét là con còn nhát quá, đi đến chỗ lạ ko bao giờ dám rời mẹ nửa bước, cũng ko dễ hòa nhập và chơi với các bạn....phải tìm cách khắc phục cho con.

Yêu con nhiều....mong những điều tốt đẹp nhất cho con....mẹ mong sau này con sẽ trở thành một người phụ nữ thông mình, hạnh phúc và thật nhân hậu.

Thursday, October 18, 2007

quà của sếp

He..he…sếp đi nghỉ 2 tuần về mua cho mình cái Xa-rông (ko biết tiếng E viết thế nào nữa) màu vang, hoa màu nâu…ôi, lúc nhìn thấy mình gần ngất vì buồn cười.

Chi tiết thế này nhé:

Sếp đưa gói quà và bảo mình mở ra đi…sếp bảo thì em mở gói quà…ối trời, một miếng vải to đùng màu vang (nhìn là biết chắc chắn xuất xứ từ Bali hoặc Thái rồi), ko dây, ko cúc…ko gì cả (trừ cái mác ạ), cứ y như miếng vải mua ngoài chợ. Sếp hỏi mày có biết mặc ko…dĩ nhiên là mình nói ko rồi vì mình có biết mặc đâu…há…há,,,,,thế là sếp bảo đưa đây tao hướng dẫn…sếp nói thì mình đưa) thế là sếp tròng cái miếng vải vào người mình (đính chính là hôm nay tớ mặc áo thun quần jean nhé, “bọn tớ” đứng ở giữa phòng nhé, kẻo rồi mọi người lại nghĩ nhầm) xoay lên xoay xuống, vẵn ngang vặn dọc, quấn bên phải, quấn bên trái….thôi thì đủ kiểu nhưng mà ứ ra kiểu gì cho đúng cái Xa rông. Thế là sếp ngượng nhé, sếp bảo ở Thái và Bali chugns nó mặc nhiều lắm, chúng nó hướng dẫn sếp rồi nhưng sao bây giờ sếp ko làm được….mặt sếp đỏ lên hẳn hoi nhé. Sếp bảo mình hay mày search trên net xem mặc nó như thế nào…Mình cũng nói là OK nhưng trong bụng nghĩ ” gớm, cái màu này mà tôi mặc, tôi chả biết mặc lúc nào…nhìn cứ y như bà dân tộc”.

Thôi thì lần sau, khéo phải nói với sếp là mình chỉ thích măm măm và book thôi, sếp mua quà thì cứ 2 cái đó mà mua, chứ vải vóc thế này, về mình chả biết làm gì…hì….hì…..

Chết mất, ăn trua no quá giờ chỉ muốn ngủ, ko muốn làm việc gì cả.

Saturday, October 13, 2007

Entry for October 14, 2007

lâu rồi mới quay lại với blog, tại lười, tại con ốm, tại busy ....và tại buồn.

Ông ngoại mất rồi, buồn quá....ở với ông từ khi sinh ra đến khi chuyển vào SG....30 tuổi...vậy là ở với ông 28 năm. Ông dạy viết, ông dạy xem đồng hồ, ông dạy đọc thơ.....đi học-ông đưa, đi học về - ông đón.....Ngày xưa, ông nằm viện dưỡng bệnh, tiêu chuẩn bệnh viên mỗi ngày có hai hộp sữa chua (thời đó sữa chua hiếm lắm, đâu như giờ) ông ăn 1 hộp còn để một hộp đợi cháu vào cho.....tiền mua cái điện thoại di động đầu tiên - ông cho, nhà ở - ông cho.....lấy chồng có con, tiền sữa à cho con à? ông cho nốt.....

90 tuổi, tháng nào cũng có bài đăng báo, tiền nhuận bút 2/3 là cho mình....mà thương ông quá, cái gì mua cho bản thân thì ông cứ tiếc, vaỵa mà cho cháu thì chả tiếc cái gì. Nhớ hồi còn bé, cháu thích nuôi thỏ nên ngày nào đi làm về ông cũng nhổ ít cỏ non trong vườn của cơ quan mang về cho cháu cho thỏ ăn. Vậy mà giờ ông đi xa mất rồi...chả bao giờ còn được ở cạnh nữa.

Ông hấp hối, mình vội vàng bay ra nhưng ông ko còn biết gì nữa. Ông thở bằng máy, ăn cũng bằng máy....bác sỹ nói gia đình chuẩn bị tinh thần đi....mình sợ quá khóc ầm lên rồi ôm lấy ông. Mình biết ông vẫn còn cảm giác vì nhịp tim đang xuốgn còn 70 thì lên lại 140 và kéo dài thêm được 4 tiếng nữa....rồi thì moi thứ ko cứu vãn được, bác sỹ cũng bó tay....ai cũng nói tại ông lớn tuổi quá rồi...mình biết nhưng mình vẫn hụt hẫng. Có lúc cảm giác hối hận vì đã ko ở cạnh ông thời gian vừa rồi, nếu mình có bên cạnh, chắc gì ông đã.......

Đồ vật của người quá cố thì phải chôn theo, mình nhất quyết giữ bằng được cái kính lúp ông vẫn dùng đọc sách, để nó trong túi đi làm và ngày nào cũng mang theo....ông ơi, nhớ ông quá.....