Saturday, October 13, 2007

Entry for October 14, 2007

lâu rồi mới quay lại với blog, tại lười, tại con ốm, tại busy ....và tại buồn.

Ông ngoại mất rồi, buồn quá....ở với ông từ khi sinh ra đến khi chuyển vào SG....30 tuổi...vậy là ở với ông 28 năm. Ông dạy viết, ông dạy xem đồng hồ, ông dạy đọc thơ.....đi học-ông đưa, đi học về - ông đón.....Ngày xưa, ông nằm viện dưỡng bệnh, tiêu chuẩn bệnh viên mỗi ngày có hai hộp sữa chua (thời đó sữa chua hiếm lắm, đâu như giờ) ông ăn 1 hộp còn để một hộp đợi cháu vào cho.....tiền mua cái điện thoại di động đầu tiên - ông cho, nhà ở - ông cho.....lấy chồng có con, tiền sữa à cho con à? ông cho nốt.....

90 tuổi, tháng nào cũng có bài đăng báo, tiền nhuận bút 2/3 là cho mình....mà thương ông quá, cái gì mua cho bản thân thì ông cứ tiếc, vaỵa mà cho cháu thì chả tiếc cái gì. Nhớ hồi còn bé, cháu thích nuôi thỏ nên ngày nào đi làm về ông cũng nhổ ít cỏ non trong vườn của cơ quan mang về cho cháu cho thỏ ăn. Vậy mà giờ ông đi xa mất rồi...chả bao giờ còn được ở cạnh nữa.

Ông hấp hối, mình vội vàng bay ra nhưng ông ko còn biết gì nữa. Ông thở bằng máy, ăn cũng bằng máy....bác sỹ nói gia đình chuẩn bị tinh thần đi....mình sợ quá khóc ầm lên rồi ôm lấy ông. Mình biết ông vẫn còn cảm giác vì nhịp tim đang xuốgn còn 70 thì lên lại 140 và kéo dài thêm được 4 tiếng nữa....rồi thì moi thứ ko cứu vãn được, bác sỹ cũng bó tay....ai cũng nói tại ông lớn tuổi quá rồi...mình biết nhưng mình vẫn hụt hẫng. Có lúc cảm giác hối hận vì đã ko ở cạnh ông thời gian vừa rồi, nếu mình có bên cạnh, chắc gì ông đã.......

Đồ vật của người quá cố thì phải chôn theo, mình nhất quyết giữ bằng được cái kính lúp ông vẫn dùng đọc sách, để nó trong túi đi làm và ngày nào cũng mang theo....ông ơi, nhớ ông quá.....

3 comments:

  1. C ơi, c viết entry này cảm động quá...cho em chia bùn với c nhé..
    C làm em nhớ lại năm ngoái, hồi ông nội em mất. ông nội em ở quê cơ, bình thường ông khoẻ mạnh thi e chẳng mấy khi về thăm...1phần vì quê cũng hơi xa, một phần ở quê cũng có nhìu con cháu nên bố mẹ em với em cũng yên tâm. 1năm có khi em chỉ về quê có 2 lần..Tết và hè, Tết về sum họp ông nội em vui lắm, ông nội em hồi xưa làm nhà giáo nên rất hay giảng giải cho con cháu, nhiều khi em thấy ông em cứ khó tính thế nào í..thế rùi ông em bị ung thư phổi do hồi xưa hút thuốc lá nhiều wa, ông em p nằm viện, và rất nguy kịch. Đợt đấy em thi ĐH nên bó mẹ em hạn chế cho về thăm ông..thế rồi chẳng hiểu sao,cái đêm mà bố em về quê gấp xem ông em thế nào, đêm đấy em cảm thấy nhớ ông, thương ông lắm í, em thấy mình có lỗi với ông lắm, bt ông khoẻ mạnh thì ko tranh thủ thời jan về chơi với ông, đến bjo thì đã quá muộn rồi...thế là đêm hôm sau, e sang nha bạn ngủ, sang sớm hôm sau 2 đứa rủ nhau đi ôtô về quê, vào bệnh viện thăm ông..và đấy cũng là lần cuối cùng em gặp ông..ôi em chẳng biết mình đang viết j nữa..nhưng tự nhiên em muốn tâm sự chn này với c..vì em thấy chị và ông chị tình cảm quá, já mà hồi trước em chăm về quê thăm ông, thì bjo em đã ko hối hận, tiếc nuối như bjo..:((..
    C đừng bùn nữa nhé...

    ReplyDelete
  2. Chi oi, cho em chia buon cung chi. Luc truoc ong ngoai em mat. em cung the day. Khoc suot thoi... boi vi, cung giong chi, o voi ong tu be, cai gi ong cung cho, cung chieu....

    ReplyDelete
  3. Cám ơn hai em nhé đã chia xẻ cùng chị. Cám ơn nhiều!

    ReplyDelete