Saturday, May 26, 2007

Entry for May 27, 2007

Đã định update blog mấy lần rồi mà banạ quá ko viết được gì. Bao nhiêu là ảnh cũng ko post lên được, mạng ở nhà chậm quá mà nói anh lắp ADSL thì mãi anh vẫn ko làm, chắc mìnhlại phải tự đi đăng ký vậy. Chủ nhật sắphết rồi, mai lại bắt đầu một tuần mới. Trông thi triên fmiên, mỗi lần hơn 3h, chắc ngủ gật trong phòng thi mất thôi. Học kỳ nào cũng sợ giai đoạn này, giám thị nhìn nhau ngáp lấy ngáp để, cả tây cả ta, ai cũng ngán.

Thôi, đứng dậy đi bơm cái bể bơi lên cho con gái nào, trời nóng quá. Mà con gái mấy hôm nay phá quá cơ, trèo lên thành cầu thang (bậc cao nhất ấy, hơn 2m chứ ít gì) ngồi vắt vẻo trên đó, ông nội sợ quá kêu ầm lên, mẹ chạy ra nhìn thấy hồn vía cũng lên mây. Chỉ có ông bố là cười sung sướng khi thấy con gái giốgn mình, lại còn tự hào nói là "con giốgn anh đấy, ngày trước anh cũng ở trên cây suốt (nhà ông ngoại ngày xưa có vườn mà), mấy khi ở dưới đất đâu". Đấy, khổ thế đấy, trong khi mẹ nó thì ko bao giờ dám trèo lên cây, đi cầu thang cao quá nhiều khi cũng sợ ngã.

Sunday, May 13, 2007

Entry for May 12, 2007

Hôm nay là Mother's day. Mình chả làm được gì .....À! có chứ nhỉ...tặng MC một bó hoa hồng đỏ, đẹp lắm. MC chả có ý kiến gì cả chỉ bảo mỗi một câu "ngày của mẹ gì mà bỏ đói bà già này từ sáng" và làm mặt giận nữa.Ơ! có phải tại mình đâu, anh đi làm đến 12h15 mới về nên cả nhà cùng đợi anh về ăn đấy chứ => no idea. Chồng rót rượu vang, cả nhà chúc tụng...trừ mình vì mình ko uốgn được rượu.

Còn mẹ mình ư???? Ko có gì cả, đến một câu chúc mừng cũng ko vì mình gọi điện mẹ lại ko có ở nhà, nhắn em trai gọi điện lại cho mình để "chỉ đạo" mua quà cho mẹ cũng ko được nốt vì chả thấy nó gọi cho mình gì cả...chán thế đấy!!!!!!!!

Buổi trưa mình ngủ mê mệt, chắc tại dư âm của đêm trước thức mua vé máy bay giá rẻ đây mà. Chiều dậy thì chồgn đi đến nhà thầy giáo rồi. Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ???? À, 12h đêm, thế mà chồgn chưa về. Thế đấy, mọi người cũng bảo mình sướng, chả biết "sướng" ở cái chỗ nào nữa.

Con gái hôm qua và hôm nay hơi sốt, ko biết vì lý do gì nữa. Viêm họng thì ko phải rồi, chắc là do đường ruột. Ko tiêu chảy nhưng thỉnh thoảng lại kêu con đau bụng....mong con gái ko sao

Friday, May 11, 2007

Entry for May 11, 2007

Một ngày chán ngắt, chả có gì để kể. Sáng ra đến trường, bận bù đầu...ăn trưa chat với An một tí, chiều thì phóng vội vàng về nhà.

Buổi sáng mẹ gọi điện trách "sao con ko gọi điện cho bố mẹ gì cả, cả V cũng vậy, lâu rồi cũng ko hỏi thăm bố. Bố nhắc và có vẻ hơi giận". Mình thấy thương bố mẹ quá, sinh con ra, nuôi con lớn, cho học hành tử tế rồi thì nó đi mất. Ko chăm sóc bố mẹ đã đành, đến an ủi tinh thần cũng ko nốt. Đã thế bố mẹ lại còn phải lo cho, lúc thì lo kinh tế hai vợ chồng khó khăn, lúc thì lo mình ốm, rồi lo cháu ốm.... chưa hết, lo cho tương lai của con rể, lo con rể ko có người đỡ đầu... ect. Đủ các thứ lo lắng, ấy vậy mà con thì chả bao giờ an ủi được một câu. Mình thấy mình cũgn lạ thật, mình yêu bố mẹ lắm mà chả bao giờ nói ra được. Ở nhà mình hình như ai cũng vậy, yêu thương nhau nhưng ko ai diễn tả bằng lời. Đây chính là điều mình muốn tránh nhất, mình muốn con gái sau này coi mẹ như là người bạn, tâm sự moi chuyện với mẹ....chứ đừng như mình, chả bao giờ tâm sự với mẹ chuyện gì. Chắc tại mình sống tập thể và xa gia đình từ khi còn nhỏ.

Em trai có gia đình riêng rồi, mình hài lòng và yêu quý em dâu. Chắc cũng tại vì mình ko có em gáithương em dâu vì mình biết bố mẹ mình nhiều khi khó tính lắm, cùng cảnh làm dâu mà. Cái cảm giác có người chia xẻ thật là thích, ngày trước mình cũng có cảm giác này khi mới về nhà chồng và gặp BT. Tuy nó còn bé nhưng lại thật gần gũi, những suy nghĩ nhiều lúc còn trẻ con nhưng mình cảm thấy BT là người có suy nghĩ, nhận xét khách quan nhất trong cả nhà. "Con thấy cô L càng ngày càng giống BN, nấu ăn và làm bánh ngon ghê". Câu nói vô tư nhưng làm mình ấm lòng hơn nhiều, cảm thấy được an ủi phần nào vì những người khác gần như ko bao giờ quan tâm đến những cái mình làm, kể cả anh

Chiều về nhà, vui vì con gái được BN cho ăn và tắm rồi, mình đỡ vất vả nhiều khi có BN ở cùng. À, điểm sáng duy nhất trong ngày là BN của Én đã đi khám và làm xét nghiệm về, mọi thứ đều OK=> mình mừng quá.

Sunday, May 6, 2007

Tai nạn đầu tiên trong đời của Én - Entry for May 06, 2007

Tối hôm qua, anh và con gái thắp hương bàn thờ ông bà trước khi đi ngủ, ko hiểu hai cha con làm thế nào mà cả 3 que hương đang cháy đâm vào mắt con, sau này anh nói là cả 3 que hương đều tắt rụi sau đó. Ôi! ko thể nói hết được cái cảm giác sợ hãi lúc đó....anh thì mồ hôi chảy rong ròng, mình thì mặt tái mét. Con gái thì gào khóc, cả hai vợ chồgn lại càng cuống, ko biết phải làm thế nào. Mình chỉ kịp nghĩ là phải ấp ngay khăn ướt vào, con gái cứ ôm cái khăn che mặt, gào khóc thảm thiết, ko làm sao mở cái khăn ra xem là đâm vào chỗ nào. Con gái chỉ kêu lên là đau quá....hỏi con đau ở đâu? Con kêu con ko biết...ba mẹ càng ko biết làm thế nào. Lần đầu tiên trong đời mình thấy anh sợ như vậy....

Phải 30 phút sau con gái mới chịu bỏ khăn ra, 1 que hương đâm trượt vào má, hai que còn lại đâm vào mắt, cháy cả lông mi. Con gái ko chịu mở mắt ra nên ko thể biết bên trong có tổn thương gì ko, nửa đêm rồi, đành phải đợi vậy....Tuy nhiên, có một lúc con gái mở cả hai mắt, mình nhìn thì thấy bên trong hình như mắt ko sao cả....nhưng ko dám chắc. Cả đêm, hai vợ chồgn chỉ biết nằm cầu trời khấn phật cho con bé ko sao. Sáng nay, dụ dỗ con gái xem hoạt hình để bé mở mắt ra....Ơn trời!!!!! ko sao cả, hai ba mẹ ôm nhau mừng chảy cả nước mắt, lần đầu tiên trong đời mình mừng quá mà khóc. Thôi, mọi chuyện đều ổn rồi.

Xin trời xin PHật, con gái con còn nhỏ, có chuyện gì xin các Ngài cứ con mà phạt, con xin chịu hết..

Entry for May 06, 2007

mấy giờ rồi nhỉ? Sao mãi anh chưa về nhỉ????? chắc lại nhậu đây mà, đi ăn cưới mà đến giờ vẫn chưa về, mình sốt ruột quá. Sao đàn ông cứ phải nhậu thế nhỉ???? Mình thì thấy bia (cả rượu nữa) đắng ơi là đắng, chả thấy ngon gì cả :=(