Saturday, January 31, 2009

Hết Tết - hoàn hồn lại rồi - Entry for January 31, 2009

Sáng 30 Tết đưa con vào bệnh viện khám, thử máu xong thì bác sy phán "nhập viện gấp vì sốt xuất huyết nặng" và kèm sau đó là cô y tá chạy vội vàng, ba chạy và mẹ chạy.....chưa đầy 5 phút sau thì con đã được đặt nằm trên giường, trên tay là một ống truyền dịch dài ngoằng. Gọi điện về nhà, cả nhà náo loạn....chỉ thế thôi chắc mọi người cũng mường tượng được hoàn cảnh của nhà HST thế nào rồi.

Giao thừa, hai bác và BT vào bệnh viện đón năm mới cùng nhà Én, đứng ở cửa sổ phòng bệnh có thể ngắm được pháo hoa nên cũng vui vui, Én thì thiêm thiếp trên giường bệnh. Một ngày 4 lần lấy máu xét nghiệm, truyền dịch 20/24 giờ....hình ảnh cô y tá mặc đồ trắng, cầm cái khay với bông băng trên tay không chỉ là nỗi kinh hoàng của con mà còn là sự ám ảnh của ba mẹ, cho đến giờ mẹ vẫn còn sợ tiếng mở cửa phòng (cánh cửa bằng nhôm kính nên tiếng mở rất đặc trưng...cứ xoạch xoạch, nghe rợn rợn lắm). Đêm mẹ và ba thay nhau thức trông con, bác sỹ dặn nếu thấy con kho chịu phải gọi bác sỹ ngay nên mẹ càng lo. Ống dịch truyền cũng phải canh tốc độ chảy, hôm đầu tiên mẹ chủ quan nhưng tự nhiên có cảm giác không yên tâm nên đưa mắt nhìn thì thấy dịch chảy tong tong, thế là phải gọi bác sỹ (lúc đó run quá nên chả thể tự chỉnh được, chứ giờ thì tự chỉnh hơi bị chuẩn), rồi có khi tự nhiên dịch phải không chảy nữa....nói chung là cái gì cũng phải cẩn thận từng chút một.

Thế là cả nhà mình ăn tết trong bệnh viện, từ sáng ngày 30 đến chiều mùng 4 con mới được ra viện. Hai ngày đầu ba và bác Mai bi quan lắm và giấu không cho mẹ biết, đến ngày thứ 3 con tỉnh táo lại thì ba mới thở phào và nói với mẹ là "anh sợ quá, em không biết chứ bao nhiêu bé ra đi vì bệnh này rồi". Mẹ lúc đó mới thấy rõ tầm nghiêm trọng của bệnh, đơn giản chỉ vì mẹ nghĩ đến thời buổi này rồi thì làm gì còn người chết vì sốt xuất huyết, với lại mẹ nghĩ bác sỹ cũng đã kiểm soát được bệnh của con nhưng mẹ lại không biết rằng với những đứa trẻ bị xuất huyết nội (con bị xuất huyết nội, tức là không có biểu hiện bên ngoài của bệnh, sẽ khó biết nếu không xét nghiệm máu, vì thế cũng ko thể biết bên trong những bộ phận nào đang xuất huyết) thì rất dễ trụy tim mạch và nếu bị thì...giờ mẹ cũng ko muốn nghĩ tiếp nữa.

Hai bác, chị Trâm, ông bà nội cứ thay nhau vào chơi và cùng ba mẹ chăm con, xung quanh con lúc nào cũng phải có ít nhất 2 người. Tuy ở bẹnh viện nhưng con cũng vui vì có phòng riêng mà con tưởng là khách sạn, mẹ vừa thương vừa buồn cười khi con kêu ầm lên là "không thích khách sạn này đâu, KS gì mà toàn chảy máu thôi à, không đến KS này nữa, về nhà đi".

Thôi thì "tai qua nạn khỏi", ba mẹ chả buồn tí nào vì không có Tết mà vui mừng lắm vì con khỏi bệnh. Nhiệm vụ trước mắt là chăm cho con nhanh lại sức chứ nguyên văn bà nội nói là "tay và chân như cái ống sậy, mặt thì quắt như quả táo tàu". Thế thôi cũng đủ để mọi người hình dung con gầy và xanh thế nào sau đợt ốm rồi.

Đen đủi chắc cũng đến thế là cùng thôi chứ không thể hơn được nữa mọi người nhỉ.

Chúc mọi người năm mới bình an, chúc các bé hay ăn chóng lớn nhé.

Saturday, January 24, 2009

Mất Tết - Entry for January 24, 2009

Nói chắc mọi người ngạc nhiên nhưng chuyển vào SG mấy năm rồi mà chưa bao giờ mình ăn Tết ở SG và cũng chưa biết đường hoa Nguyên Huệ nó sao. VÌ vậy mà kế hoạch năm nay là sẽ ăn Tết ở SG, cả mấy ngày tết sẽ chỉ ở nhà ăn chơi và ngủ thôi....nhưng......Bộ GD cho học sinh nghỉ tết sớm thế nên không ai trông Én cả như vậy đồng nghĩa với việc sẽ phải gửi Én về PHan Thiết với ông bà nội=> sẽ ăn tết ở Phan Thiết. Kế hoạch cũng rất "hoành tráng" là Chủ nhật hai vợ chồng sẽ về vì mình phải làm việc hết thứ 6, thứ 7 sẽ dành cho dọn nhà, gửi mấy quyển sách cho chị LVB, ra Mari shop mua mấy tép chỉ còn thiếu....rồi mùng 2 Tết cả nhà đi ra resort ở...thế nhưng...ở đời lúc nào cũng "thế nhưng" mà....sáng sớm thứ 6 bà nội gọi điện báo Én ốm, 3am phải đi cấp cứu vào bệnh viện, sốt cực kỳ cao và mê sảng....quyết định là sẽ thuê xe ô tô đưa Én vào BV Nhi đồng ngay. Từ PT về SG đi cũng mất 4 tiếng nên mình vẫn chạy đến cơ quan để xin sếp nghỉ buổi chiều rồi hai vợ chồng sẽ vào BV đứng đợi sẵn. Đến 11am mình gọi điện lại thì hóa ra bà nội đã thay đổi kế hoạch, không dưa Én về SG nữa vì nhiệt độ đã đỡ hơn và cũng sợ đi đường xa Én đang mệt thế sẽ không chịu nổi.
SG cận Tết, xe ô tô không còn chỗ, vé tàu cũng ko mà vé tàu trong tay hai vợ chồng là sáng Chủ nhật, thế là đành quyết định 4am sáng thứ 7 hai vợ chồng sẽ đi xe máy về. Nhà cửa dọn quáng quoàng, chạy sang đưa chìa khóa nhờ bác trông nhà hộ...mới vậy mà nhìn đồng hồ đã 12:30 đêm. Ngủ đúng mấy tiếng đồng rồi hai vợ chồng lên đường, 200km đi xe máy mệt nhoài.

11am về tới nhà, nhìn thấy con gái mặt mũi hốc hác về sót ruột ko thể chịu được, may sao giờ con đỡ hơn rồi...các kế hoạch tết chắc hủy bỏ hết mất thôi....


Monday, January 19, 2009

Mẹ cháu ngoại tình :) - Entry for January 19, 2009

Title choáng nhờ

Chả là dạo này bố cháu "lạnh lùng" với mẹ cháu quá nên mẹ cháu mang lòng yêu người khác. Dĩ nhiên là "của lạ bằng 1 tạ mì chính" rồi, mẹ cháu mê mệt anh chàng này đây:

Canon EOS Rebel XSi (a.k.a. 450D)

Mẹ cháu chỉ thắc mắc là tại sao giá bán là 635$ ở US mà ở VN chỉ có 11.300K??? (cũng bằng giá nhau).

Nhờ cậu Vinh nhắn dùm ông Ngoại giúp mẹ cháu là:

" ông ngoại ơi, mẹ cháu thích cái này này ạ. Ông tài trợ cho mẹ cháu ông nhé...hơ...hơ...."con gái cái bòn" ông nhờ"

Tuesday, January 13, 2009

Lại mất đồ - Entry for January 13, 2009

Cuối năm sao mà đen đủi thế ko biết nữa, hết rủi này đến vận rủi khác....Hôm qua ngồi nghĩ lại thấy cả năm nay hai vợ chồng chả làm được việc gì ra hồn, động vào cái gì là cái đấy hỏng...chán ko để đâu cho hết.

Quay lại việc mất đồ: vốn dĩ mình có 1 cái
Sony Camera , model thì ko nhớ chỉ nhớ chồgn mua ở Bangkok, cả thẻ cả máy mất ngót nghét 10 triệu đồng. Lần đi Vũng tàu vừa rồi chụp ảnh cho con gái bằng máy này nên sau kỳ nghỉ mới mang đến trường để lấy ảnh post lên. Tháo cái thẻ cắm vào PC rồi thì nhét máy vào cabinet, hôm đó chắc thứ 4 hay thứ 5 của tuần trước. PC của mình dở chứng (or cái card reader bị điên) nên nó ko nhận thẻ, ko lấy được ảnh ra....vì thế mới để đó, bụng bảo dạ là sẽ gọi IT lên sửa và cũng chính vì vậy mới quên. Mấy cái documents chuẩn bị cho audit làm mình điên đầu, sếp thì cứ lượn ra lượn vào hỏi "xong chưa?" và thế là con bé quên luôn vụ ảnh và quên luôn khóa cabinet vào thứ 6 trước khi đi về => sáng thứ 2 đi làm chợt nhớ ra cái camera trong cabinet, hoảng hốt kéo hết các ngăn ra check thì ko thấy camera đâu, cái thẻ và card reader vẫn cắm ở PC...vội vàng lục tung mọi thứ nhưng cái camera vẫn biệt tăm.....thôi mất rồi....

ngồi tĩnh tâm lại suy nghĩ, cái camera ko phải nhỏ lắm và được để trong case....ối giời ơi là giời ơi.....thẻ ATM và VISA card của con cũng ở trong đó từ lúc đi Vũng tàu về chưa lấy ra:((......mà thẻ của mình thì thanh toán online được....

Túm lại thì mất camera, mất thẻ ATM, mất Visa card và còn cái gì trong đó nữa thì ko nhớ. Giờ vẫn chưa dám nói với chồng đây....

Saturday, January 10, 2009

Entry for January 10, 2009

thất vọng quá ...hu...hu....lại trượt rồi

Saturday, January 3, 2009

Entry for January 04, 2009

giờ là mấy giờ rồi nhỉ? hơn 4am rồi mà ko ngủ được, lọ mọ đọc blog của mọi người rồi lại quay ra blog của mình ........ đầu óc quay cuồng với bao nhiêu là việc ,ko thể ngủ được.....1 con cừu, 2 con cừu, 3 con cừu.....10.000 con cừu.......

Thôi, ko ngủ được thì ngồi nhớ lại "những ngày xưa cũ" chút nào, bằng ngày này 6 năm về trước nó đã "đeo gông vào cổ" được 2 ngày rồi. Buồn cười lắm nhé, hai đứa chở nhau đến UBND phường "ký giấy", số lưu sổ 01, quyển số 1 năm 2003, ngày 2/1/2003, mở hàng nhé, chắc năm đó UBND tha hồ "đắt hàng".....sau khi ký xong, ra tới cửa, chuẩn bị trèo lên xe ngồi thì chợt thấy cái cảm giác như ....như.....hẫng hụt ấy, tự nhiên nhìn cái ông đang dắt xe và đợi mình ngồi lên sao xa lạ thế ko biết, rồi trong đầu nghĩ "ối, mình đã kết hôn rồi ấy à???? từ giờ chở đi cái ông kia là chồng mình ấy à"...ha...ha.....giờ vẫn còn nhớ cái cảm giác đấy đấy....Hôm mùng 2 có hỏi chồng là "anh nhớ hôm nay là ngày gì không?" chồng cứ ớ người ra, chả nhớ gì cả, chán thế....rồi lại còn chữa ngượng là "người ta nhớ ngày cưới chứ ai nhớ ngày đăng ký làm gì"....thời gian nhanh thật, giờ đã 6 năm rồi đấy....vậy mà nhiều khi mình vẫn có cảm giác như nó mới xảy ra ngay đây thôi.

Thôi, lại đếm cừu đây, chả biết có ngủ nổi ko nữa.