Friday, September 7, 2007

TÔI

Entry này viết sau khi đọc blog của người khác, thấy "chuối" quá nên mới viết, chả phải bị tag gì cả đâu

Tôi - là người cựa kỳ ghét những gì dối trá=> Hãy sống thật lòng với những người xung quanh đi, tôi luôn tâm niệm là "mình đối với người ta thế nào, người ta sẽ dối với mình như vậy". Chính vì vậy mà với bạn bè, tôi luôn thật lòng. Yêu hay ghét tôi đều nói cả, ko thích cái kiểu trong lòng thì ghét lắm mà miệng thì lại nói kiểu kiểu như "ÔI! sao bạn tốt thê", nghe ghét ko thể chịu nổi.

Đó chính là nguyên do của:

Tôi - cực ghét những người mà thường xuyên nói ra (hoặc viết ra) các câu sến sến giống như: Ôi! con yêu mẹ nhất trên đời, ÔI! ko ai hy sinh cho con bằng mẹ, ÔI! người phụ nữ đã hi sinh cả đời cho tôi, ÔI! người mẹ vĩ đại của tôi.....vân vân và vân vân......

Bạn hỏi tại sao tôi ghét ư??? Thực sự là tôi ko biết Nếu những câu như trên chỉ thỉnh thoảng xuất hiện thì tôi lại thấy rất xúc động và trân trọng nó, nhưng nếu nó xuất hiện quá 3 lần trong 1 trang thì tôi ghét ko chịu được.

Tình yêu thương ko cần nói bằng lời, bạn có đồng ý với tôi ko? Đâu cứ phải ai hay nói lên những câu trên đều là thực lòng cả đâu. Tôi cũng yêu bố mẹ tôi vô cùng, yêu ông ngoại và em trai tôi nhưng phải nói (hơi ngượng một chút) là tôi chưa bao giờ nói với bố mẹ, ông ngoại hay em trai là tôi yêu họ vô cùng. Nhưng tôi cũng biết chắc rằng ai cũng hiểu điều đó. Tình yêu đâu chỉ là lời nói, đâu cứ nói họ là vĩ đại thì họ sẽ thanh "vĩ đại" đâu. Hãy thể hiện tình yêu bằng những hành động của bạn đi, tôi xin cam đoan là người bạn yêu thương sẽ hiểu tình yêu cuả bạn dành cho họ.

Với bạn bè cũng vậy, tôi có những người bạn rất thân, vậy mà có khi cả 1 năm ko nói chuyên với nhau lần nào, có khi điện thoại, email cũng chỉ 2-3 lần. Nhưng tôi (và bạn tôi) luôn biết chắc rằng, khi buồn hay khó khăn, chỉ cần gọi điện hay email thôi, tôi sẽ có được sự giúp đỡ, chia sẻ hay tư vấn cần thiết. Bạn thân là những người luôn nghĩ tốt về mình, luôn mong những điều tốt đẹp nhất đến với mình cho dù bạn ấy (hay mình) có ở xa đến đâu đi nữa.

Dĩ nhiên nói vậy ko có nghĩa là đừng bao giờ nói ra mình yêu thương người khác. Mình cũng nên thể hiện tình yêu thương của mình chứ, chỉ có điều hãy kèm theo hành động nữa nhé, đừng chỉ nói suông.

Mong là tôi sẽ ko "lạc" vào cái blog nào củ chuối như cái blog kia nữa để ko còn khó chịu với những lời nói sáo rỗng, "củ chuối" làm cho bực mình

Tuesday, September 4, 2007

Khai giảng

Hôm nay là ngày khai giảng của con. Đã được mẹ đọc cho truyện "Bubu tựu trường" rồi nên con háo hức lắm. COn chỉ biết là đi tựu trường là rất vui, được tặng quà, đuơcj múa hát....con tách riêng việc "đi học" và "tựu trường" thành hai cái khác nhau, "đi học" thì con ko thích còn "tựu trường" thì con thích lắm.
Trường ở ngay cạnh nhà (cách khoảng 30m) nên minh vẫn hay đi qua trường. Nghỉ hè thấy trường của con sửa lại phía ngoài rất đẹp nên sáng nay con háo hức vào bên trong lắm. Quên ko nói là trường con là Tu viện, trong lớp con toàn các sơ trong thời gian thử thách dạy thôi. Các sơ hiền, ít tuổi nhưng rất nghiêm khắc, thời gian đầu đi học con cứ đòi về trường cũ (trường cũ là trường Bán công mà, các cô cho các cháu tự do, chả có kỷ luật gì cả). Bây giờ thì ổn hơn rồi
Quay lại sáng nay, mẹ cứ tưởng là khai giảng thì sẽ có "cái gì đấy" chào mừng năm học mới...hóa ra là ko có gì cả. Con mặc váy đẹp, xúng xính theo mẹ đi tới trường (đúng theo bài "mẹ dắt tay từng bước" nhé) ngoài bóng bay, cờ quạt thì trường lại ko tổ chức gì để mừng khai giảng....mẹ thấy rõ con thất vọngChắc con mong (cả mẹ mong nữa) là sẽ có "cái gì đó" khác hẳn moi ngày.

Con vào lớp ăn sáng như bình thường, mẹ cố "vớt vát" chút gì gọi là Khai giảng cho con nên vào theo, chụp mấy kiểu ảnh con ngồi ăn và 1 cái short clip.
Để xem chiều nay đi học về con có vui không, chắc thế nào con cũng có nhiều chuyện kể lắm đây

Monday, September 3, 2007

"đây là phòng con"

Tranh thủ được nghỉ lễ, hai vợ chồng dọn lại phòng để chuẩn bị tách con gái ngủ riêng. Thực ra thì cũng plan từ lâu rồi nhưng ko thấy ổn lắm. Đâu tiên, hai vợ chồng cho con ngủ trên giường còn ba mẹ ngủ dưới đất. Đêm nào con cũng dậy, việc đầu tiên là vứt cái gối xuống trước, rồi đến cái chăn, rồi thì con lăn uỵch xuống ôm mẹ hoặc chui vào giữa ba mẹ ngủ. Thương con quá nên ba mẹ chả dám bắt con ngủ riêng. Đến hôm qua, sau mấy lần hô "quyết tâm" thì ba mẹ mới dọn sang phòng khác. Đang dọn phòng thì con hỏi

Con: phòng này của ai hả ba?
Ba: phòng này của con, phòng kia của ba mẹ
Con: đây là phòng của con!!! tối người nào cũng phải về phòng mình ngủ nhé!

Con vui lắm, thích thú chạy vào phòng sắp xếp gọn lại chăn, gối. Dạo này con ngoan ghê, biết dọn phòng và truyện rồi.

Buổi tối, mẹ đọc truyện cho con trước khi đi ngủ, đọc xong truyện con đòi "mẹ về phòng mẹ đi" => ngạc nhiên chưa? Mình mừng quá dặn con "mẹ về phòng mẹ đây, con phải ngủ ngay nhé, 15 phút nữa mẹ sẽ kiểm tra đấy." Thế là con ôm gấu bông nằm im, còn nói với mẹ "nếu sợ thì ôm gấu bông sẽ hết sợ ngay mẹ ạ" (câu này học trong truyện "bé thích tự lập" đấy). Hai vợ chôgnf thỉnh thoảng lại mò sang nhìn trộm xem con ngủ chưa, được khoảng 15 phút thì con ngủ. Chồng mừng quá thì thào nói với vợ " ko ngờ dễ thế, anh làm việc tiếp đấy" (tại computer vẫn ở trong phòng con, chưa dời sang phòng ba mẹ được). Ai ngờ con chưa ngủ sâu, nghe tiếng ba mẹ (dù rất nhỏ) nên lại mở mắt nhìn rồi gọi "mẹ ơi, vào nằm với con đi". Thê là mình lại phải vào nằm với con, khi con ngủ rồi mình lại về phòng. Mẹ sợ con tỉnh giấc giữa đêm đi tìm ba mẹ nên phải để cả đèn ngủ ở trong phòng và hành lang để nếu có dậy con còn nhìn thấy đường đi.

Cả đêm hai vợ chồng ngủ mà thấp thỏm, sợ con tỉnh dậy khóc thì còn kịp chạy sang. Nhưng con ngủ đến sáng mới dậy. Rất ngoan! phải ko nào?

Không biết tối nay sẽ thế nào đây, mong sao cũng smoothly giống hôm qua.

Saturday, September 1, 2007

"ăn chơi cũng vất vả"

Ai trong cái team của mình cũng nói thế tại vì Academic đi chơi hay đi ăn thì lần nào cũng vất vả cả. Từ lần đi đầu tiên đến giờ, chưa lần nào đi mà ko mưa thật to, đến đi team building cũgn ko thể nào đầy đủ. Tối hôm qua, trong cơm mưa gió bão bùng của Sài Thành thì Academic lại đưa nhau đi chơi. Cũng tại đã plan từ cả tuần rồi nên ko thể cancel chứ ko thì..... Mình tả chân cuộc "du hí" đấy thé này nhé:

- Hết giờ làm, all member tụ tập dưới sân để chuẩn bị đi, vì đã plan trước nên ai cũng đi xe máy, ko đi bus của trường (trừ mình, mình đi bus vì lý do đơn giản là mình quên). Khi vào tới nàh để xe thì nghe "đùng" một tiếng, giật cả mình, hóa ra là sấm. Các mem vẫn rất kiên cường nên lấy xe ra đi, vừa nổ máy xe thì mưa "chạy" tới, gọi là chạy vì rõ ràng nhìn thấy mưa từ xa đi tới chỗ mình. Vẫn lên xe, đi ra khỏi trường dudợc 100m thì hết mưasướng quá, tăng ga chạy thật nhanh. Nhưung mà đã nói là "ăn chơi cũng vất vả" mà, được khoảng 500m thì mưa thật to, mưa quất vào mặt rát ơi là rát, may mà mình ngồi đằng sau, người cầm lái thì cứ gọi là. Về tới cầu ông Lãnh mình mới tưởng tượng được "hậu quả" của cơn mưa thế nào. Nói ko phải quá chứ mình nghĩ 1/2 SG ngập trong nước, ngập đến tận....tận......trẻ con ra đường bơi thật đó, trẻ con bơi ở ngoài đường mà, mình nhìn thấy, tiếc ko có cái máy ảnh để chụp lúc đó.

Rồi đã hết đâu, đến đầu cầu, nhìn thấy một đồng chí thanh niên đang đứng giữa đường gội đầu (may mà quần áo vẫn tử tế ạ), đầu tiên mình tưởng mình nhầm nên hỏi em T (đang chở mình): "em có nhìn thấy gì ko?" T trả lời:" em còn ngửi thấy mùi nước gội đầu cơ chị ạ"=> hóa ra là mình ko nhầm.

Về tới chợ Bến Thành, trung tâm thành phố nhá, ngập khủng khiếp, cả khu vực như cái bể bơi ấy, thế mà my team vẫn kiên cường bất khuất lội đến Võ Văn Tần, chén đầy bụng bánh tráng thịt luộc, mỗi người còn chén thêm 1 rau câu trái dừa nữa mới chịu về.

Túm lại: vui và lần đầu tiên biết SG ngập nước như thế nào.