Friday, November 28, 2008

một mét vuông.....

Thứ 6 có tiệc ở trường nên về muộn, trên đường về thấy xăng gần hết nên mới vào cây xăng để đổ. Lúc đó chỉ có vài người mua hàng, dăm ba người ngồi lê đôi mách (thề là ko biết họ ngồi ở cây xăng để buôn chuyện gì) ấy vậy mà mất trộm....thế có điên người ko.....



Dừng xe....rút khóa mở yên xe....vặn nắp xăng ra để bên cạnh....lấy túi...rút ví lấy tiền....mặt vẫn cảnh giác liếc con Compad treo phía trước....chú bán hàng hỏi "bao nhiêu hả cháu"...dạ có cháu 60K....đổ đủ 60K.... trả tiền.... nhận tiền trả lại......nhét ví vào túi....với lấy cái nắp xăng để đậy bình xăng thì "nó" đã mất từ lúc nào, tất cả chỉ khoảng 3 phút



Phải nói là lúc đó mình hoảng nhé, vội cúi xuống nhìn con Compad, may mà nó còn đấy...nó mà mất luôn nữa chắc mình xỉu ngay tại trận.



Đẩy xe một đoạn dài mới kiếm được hàng điện thoại gọi cho chồng vì cell phone hết pin, đúng là lúc nào đen thì đen toàn phần. Chồng nói em phải đậy tạm nilon lên rồi chạy về chứ giờ này làm gì còn cửa hàng phụ tùng xe máy nào mở cửa mà anh có thể chạy ra mua được. Chị bán hàng nghe được câu chuyện của mình vội vàng lôi mấy cái túi nilon ra cho, thêm cái áo mưa ở trên nữa...thế là em phóng xe về được tới nhà, vừa đi vừa run...mấy anh ở cạnh hàng điện thoại còn dặn với theo "em ơi, đi chậm chậm thôi nhé" làm cho mình càng run thêm. Báo hại một buổi tối cả nhà phải ngửi mùi xăng nồng nặc....Trưa nay thì chồng đã mua cho nắp xăng mới rồi mất 85K



Nhà mình ai đi mua xăng thì nhớ cẩn thận nhé, đúng là xã hội giờ kinh thật, đến cái nắp xăng mà chỉ quay đi quay lại là đã mất, đúng là "một mét vuông 5 thằng ăn cắp"

P/S: anh xã mình nói là ở các cây xăng mọi người phải để ý hội bán vé số, ăn xin nhé. Hội đó nhanh tay lắm lắm ấy, hở ra là chúng lấy cắp ngay, vặt vãnh thì cái nắp xăng (nhiều người bị mất rồi đấy, ko chỉ mình mình đâu) rồi đến ví tiền, điện thoại.....


Thursday, November 27, 2008

November 27, 2008

.....Ở nơi đó có mặt trời và nắng ấm

Có đóa Hướng Dương dám ngẩng mặt nhìn trời.....


Type toàn bộ cậu chuyện làm mình buồn, chán nhưng rồi lại ko muốn post vì ko muốn sau này đọc lại => lại buồn

Nghĩ đi nghĩ lại thì cái gì cũng phải có cái giá của nó, cuộc đời vẫn sẽ đẹp nếu mình biết cái gì cần quan tâm và quan trọng hơn, cái gì cần quên đi và NO CARE tới. Thanh thản, nhẹ nhàng là hai thứ mình cần luôn giữ trong đầu nhất là vào thời điểm này.

Cứ cười, cứ enjoy cuộc sống và cố gắng để đạt được những mục đích đã vạch ra, always keep in mind that nothing is perfect and..... I am nothing.

..........Don't make promise when you are in joy
Don't reply when you are sad
Don't make decision when you are angry.......







Saturday, November 22, 2008

Chào mừng tuổi mới

Mình chào mừng tuổi mới bằng một trận ốm "hoành tráng", chán thế đấy. Thứ 4 bắt đầu sốt (cảm thì từ tuần trước rồi), ngày thứ 5 (đúng SN 20/11) thì vừa sốt vừa khàn hết giọng, nói ko ra hơi mà ko sao nghỉ làm được vì sếp đi vắng, mình phải on behalf sếp tặng quà cho các giáo viên khác thế nên ko thể nghỉ (còn quà SN của tôi đâu sếp ơi, sếp làm quả appointment hoành tráng trong Calendar của sếp mà sếp vẫn quên à???). Trong đầu nghĩ là arrange xong thì sẽ về nhà nghỉ ngay, vậy mà đến tận chiều mới xong, về muộn chả kém gì ngày thường.

Về tới nhà thì thấy ở nhà đã làm đủ các món ăn để mừng SN mình, mừng ngày 20/11 cho chồng và để đón chị dâu vào nữa. Vui, ăn lấy ăn để dù chả ăn được bao nhiêu vì mệt quá, ăn xong thì hỏng hẳn, nằm yên trên giường, mê man cả ngày thứ 6, tới giờ mới ngồi dậy nổi.
Mọi việc xin gác lại, đầu mình bắt đầu quay quay rồi, buồn nhất là bé Én cũng đã bắt đầu ho, khổ quá, cứ mẹ ốm là con cũng lại ốm...chán....

Monday, November 17, 2008

Hú vía

Tình hình chung: vẫn chưa mua phone mới dù sim đã lấy về (vẫn số cũ mọi người nhé), lý do là vì vợ đòi mua cái phone 690K như cũ vì biết tính mình hay quên, chồgn thì muốn "lấy độc trị độc" nên đòi mua cái phone mấy triệu để vợ tiếc tiền thì lúc nào cũng phải keep in mind cái phone để khỏi mất nữa. Chưa có hồi kết vì vợ vẫn ki bo, vẫn ko chịu mua phone đắt. Mọi người đừng có cười mình nhé, thời trang và đồ xịn thì ai mà chả thích, chỉ có điều mình biết cái tính mình lắm, đến lúc mất nữa thì chắc đứt ruột gan vì tiếc (nhưng mà lạ nhé, mua vài cái kit mỗi cái 400K thì mình lại chả tiếc, hâm nhở)


Giờ mới gay cấn này:


Đi đám ma "đồng chí" cùng phòng về, nghe Tây chúng nó đồn là đồng chí ấy chết vì bệnh truyền nhiễm, ối giời ạ...sợ quá...ngồi cùng phòng với nhau bao nhiêu lâu nay rồi.....vội vàng lên YM than thở, may phước làm sao được cô L giúp. 1 phút sau nhận được cái tin của cô L "gọi ngay vào cell phone cho tớ", linh tính biết chuyện chẳng lành rồi nên phải mò số phone gọi ngay. Đầu óc quay quay khi biết đồng chí ấy chết vì LAO phổi. Nghe thì lạ phải ko vì đến giờ này ai lại chết vì Lao, ấy vậy mà vẫn xảy ra đấy. Thảo nào lúc ở đó người ta xịt cái khí gì đó cay xè, sộc lên cả mũi cả mắt, kinh khủgn lắm...giờ mới biết tại bệnh truyền nhiễm nên xịt khí khử trùng, tránh lấy nhiễm những người đến chia buồn.

Các bác sỹ nói là nhữung người cùng phòng phải đi check ngay vì rất dễ bị phơi nhiễm Lao, vậy là vừa run lập cập vừa bấm số gọi cho chồng, quyết định sáng thứ 7 sẽ đi check ngay. Dạo này lúc nào mình cũng ho, ho đến rát cả họng....chắc kiểu này là ...hu...hu...bị lây rồi.

Tối về ngồi "tâm sự" với chồng, rằng là nếu em làm sao thì anh và con sẽ thế nào, rằng là nếu cả anh và con đều đã bị lây từ em thì sẽ ra sao....nói chung là cứ khi lo lắng là hay nghĩ quẩn ấy mà, bị chồng mắng cho một trận vì cái tội nói linh tinh.

Sáng thứ 7 dắt xe ra khỏi nhà là lòng nặn trĩu, vừa lo, vừa sợ nhưng vẫn Bệnh viện thẳng tiến. Thôi thì đúng là "ở hiền gặp lành", sau một hồi check check, chụp chụp thì mình ko sao cả, chỉ viêm phế quản thôi. Báo cáo nữa là sáng nay giọng đã khản đặc rồi, ho như cuốc từ đêm qua tới giờ chưa thấy đỡ...nhưng cái chính là "cuộc đời vẫn đẹp sao". Mà đấy nhé, nhiều khi lười cũng lại là may, cái tính mình rõ lười, ngồi trong phòng nhưng có mấy khi nói chuyện face to face với đồng chí kia đâu vì đứa nào cũng ngại phải đứng dậy, đi tới bàn đứa kia nói nên email luôn cho nhanh....giờ thì lười quá hóa may, đúng là hú vía....chứ mà làm sao thì giờ này chắc...hcí...híc....moi người mua cam, mua sữa đến bệnh viện thăm mình rồi nhé.

Thursday, November 13, 2008

...đời người là cát bụi....

Mongkol là colleague của mình, ngồi cùng phòng làm việc. Kỷ niệm nhất là mỗi khi về Thái Mongkol thường hỏi mình cần mua gì ko vì đã có lần "đồng chí" ấy mua aida Thái hộ mình và mấy "con nghiện" khác. Giỏi giang (26 tuổi đã lấy được Phd), tính tình dễ thương, vui nhộn và ăn mặc màu mèđược sinh viên đặt biệt quý vì dạy dễ hiểu và nhiệt tình....Mình còn nhớ như in ngày đầu tiên Mongkol đến nhận job, anh chàng ngồi đợi trong phògn mình, huyên thuyên kể đủ thứ chuyện cả tiếng đồng hồ, mình còn nghĩ "thằng cha này trẻ vậy sao mà dạy nổi SV".....
Thế đó, cả tuần trước còn đi dạy, tuy mệt mỏi nhưng ko ai nghĩ là serious lắm, vậy mà giờ đã pass away rồi....mới chỉ 28 tuổi thôi.

Ko có đám tang vì gia đình Mongkol muốn hỏa thiêu rồi mang về Thái, FV cho 15 phút để bạn bè tới nhìn mặt lần cuối. Sinh viên đến đồng nghịt, vì ko có nhà tang lễ nên họ chỉ để người mất trên giường sắt, đặt giường ở giữa hành lang trước cửa nhà xác cho mọi người tới chia buồn thôi. Khổ thân bố mẹ Mongkol, nhìn họ tội nghiệp quá.

Những người ko đi được hôm qua thì mang hoa vào đặt trên bàn làm việc của Mongkol, những bó hoa nhỏ, màu trắng và đẹp lắm....nhưng nó làm cho không khí trong phòng càng nặng nề và làm mình đau đầu. Sáng nay Hugh mở các tủ của Mongkol để người nhà tới nhận lại đồ, Hugh vừa làm vừa rơi nước mắt, Ullas cũng vậy....

Xin bình yên đến với mọi nhà.....

Monday, November 10, 2008

Entry for November 11, 2008

ở đời có lẽ ai cũng vậy, đã là việc mà bị người khác cản thì lại càng thèm, như kiểu đã cấm hái hoa thì lại càng thích hái ấy...vì thế từ lúc MC phản đối mình lại càng thích hơn. Dĩ nhiên mình ko phải là người thích làm phật lòng người khác (nhất là gia đình chồng), nhưng vì từ lúc thay đổi quan điểm "chỉ nên có một con" tới giờ mình mới để time đọc các blog dạy dỗ con nhiều hơn và kết luận là gia đình nào có 2 bé đều êm ấm, chị em yêu thương nhau, đùm bọc nhau cho dù có lúc "chí chóe". Qua blog chị Liên Ròm, rồi blog Mẹ Tôm Tép....mình mới càng thấy thấm thía những điều này. Nói chung là đã tự quyết định và plan rồi, bà nội ko đồng ý thì mình vẫn cứ đẻ, bà ko trông thì nhờ bà ngoại ở HN vào trông cho, rồi thuê người...chịu khó vất vả một thời gian thôi nhưng được hẳn một đứa con, cũng đáng để mình "hi sinh" chứ nhỉ. (BT hay Iris có đọc được entry này thì cũng ko được "hót" lại đâu đấy nhé)

Hôm qua chồng chở bà nội và con đến nhà bác chơi ở đường Lý Tự trọng, vì đã hẹn trước nên mình đi làm về qua luôn đó, ko về nhà. Chồng xuất phát ở nhà lúc 5pm và đến được nhà bác lúc 7:30pm vì tắc đường, vì ngập nước....ngày thường MC vẫn hay nói mình là "chả hiểu sao lúc nào về tới nhà cũng phờ phạc", ý bà muốn là đi làm về phải tươi tắn, phục vụ chồng con, chăm sóc nhà cửa....nhưng hôm qua bà đã được nếm trải những gì mà con dâu bà, cháu gái bà hàng ngày phải chịu (cũng giờ đó nhé, cũng con đường đó nhé)....chồng về tới nhà bác nằm vật ra sàn nhà vì nóng, tối về nói với vợ "chắc cho thuê nhà này đi em ạ, mình thuê căn hộ chỗ chị Ngọc ấy chứ đi như thế này thì hại sức quá" (chả là chồng đi làm đường khác, ko bị tắc đường như vợ, giờ mới bị "nếm mùi")...vợ nói "em đi hơn 3 năm nay rồi có sao đâu", chồng lại kêu là "càng ngày mình càng già, sức khỏe càng giảm, làm sao mà cứ thế mãi được"=> bàn là bàn thế thôi chứ mình chả thấy có giải pháp nào khả quan cả, cho thuê nhà rồi lại đi thuê nữa thì mệt lắm, đồ đạc, sách vở (nhất là tài liệu của chồng) để đi đâu? Rồi con cái học hành.....đúng là chỉ ước có tiền, mua quách một căn nhà riêng, lúc đó tha hồ "vẽ" nhỉ......

phản đối

Từ khi vợ đồng ý sinh đứa thứ 2 chồgn vui ra mặt, ngày nào về cũng cười tươi roi rói, đã bớt nhậu hơn (cho dù cuối tuần vừa rồi vẫn say) và có tính "kế hoạch hơn"....tuyên bố sẽ "hết sức cố gắng giúp vợ công việc nhà" và quyết định "anh chỉ xem thôi chứ ko mua đâu" (lão ấy muốn mua xe hơi ạ, cũng tại đi học lái nên "thèm", cái tội đua đòi với bạn bè)

.........NHƯNG......Không biết vì sao MC biết kế hoạch chuẩn bị có em bé của mình (đã hỏi chồgn rồi, chồgn thề sống thề chết là anh không nói, chắc là BT đây) và bà PHẢN ĐỐI.....

Bà nói với mình "một đứa còn lo chưa xong, chả hiểu nghĩ thế nào"

Bà nói với chồng: "xem sức khỏe của vợ có cáng đáng nổi 2 đứa ko, giờ có một đứa đi làm về còn mệt phờ phạc ra, thêm đứa nữa thì làm sao lo nổi"

Và với cả hai vợ chồng: "đẻ hôm trước hôm sao mẹ về PT ngay"

Bà phản đối thế làm vợ cũng sợ, ko có bà thì sau 4 tháng làm sao vợ đi làm? Đành rằng phải thuê Osin là chắc rồi nhưng cũng phải có người ở nhà kiểm soát chứ....Hỏi chồng thì chồng bảo "để từ từ anh tính"...chả hiểu ông tính cài gì...he...he......