Monday, November 17, 2008

Hú vía

Tình hình chung: vẫn chưa mua phone mới dù sim đã lấy về (vẫn số cũ mọi người nhé), lý do là vì vợ đòi mua cái phone 690K như cũ vì biết tính mình hay quên, chồgn thì muốn "lấy độc trị độc" nên đòi mua cái phone mấy triệu để vợ tiếc tiền thì lúc nào cũng phải keep in mind cái phone để khỏi mất nữa. Chưa có hồi kết vì vợ vẫn ki bo, vẫn ko chịu mua phone đắt. Mọi người đừng có cười mình nhé, thời trang và đồ xịn thì ai mà chả thích, chỉ có điều mình biết cái tính mình lắm, đến lúc mất nữa thì chắc đứt ruột gan vì tiếc (nhưng mà lạ nhé, mua vài cái kit mỗi cái 400K thì mình lại chả tiếc, hâm nhở)


Giờ mới gay cấn này:


Đi đám ma "đồng chí" cùng phòng về, nghe Tây chúng nó đồn là đồng chí ấy chết vì bệnh truyền nhiễm, ối giời ạ...sợ quá...ngồi cùng phòng với nhau bao nhiêu lâu nay rồi.....vội vàng lên YM than thở, may phước làm sao được cô L giúp. 1 phút sau nhận được cái tin của cô L "gọi ngay vào cell phone cho tớ", linh tính biết chuyện chẳng lành rồi nên phải mò số phone gọi ngay. Đầu óc quay quay khi biết đồng chí ấy chết vì LAO phổi. Nghe thì lạ phải ko vì đến giờ này ai lại chết vì Lao, ấy vậy mà vẫn xảy ra đấy. Thảo nào lúc ở đó người ta xịt cái khí gì đó cay xè, sộc lên cả mũi cả mắt, kinh khủgn lắm...giờ mới biết tại bệnh truyền nhiễm nên xịt khí khử trùng, tránh lấy nhiễm những người đến chia buồn.

Các bác sỹ nói là nhữung người cùng phòng phải đi check ngay vì rất dễ bị phơi nhiễm Lao, vậy là vừa run lập cập vừa bấm số gọi cho chồng, quyết định sáng thứ 7 sẽ đi check ngay. Dạo này lúc nào mình cũng ho, ho đến rát cả họng....chắc kiểu này là ...hu...hu...bị lây rồi.

Tối về ngồi "tâm sự" với chồng, rằng là nếu em làm sao thì anh và con sẽ thế nào, rằng là nếu cả anh và con đều đã bị lây từ em thì sẽ ra sao....nói chung là cứ khi lo lắng là hay nghĩ quẩn ấy mà, bị chồng mắng cho một trận vì cái tội nói linh tinh.

Sáng thứ 7 dắt xe ra khỏi nhà là lòng nặn trĩu, vừa lo, vừa sợ nhưng vẫn Bệnh viện thẳng tiến. Thôi thì đúng là "ở hiền gặp lành", sau một hồi check check, chụp chụp thì mình ko sao cả, chỉ viêm phế quản thôi. Báo cáo nữa là sáng nay giọng đã khản đặc rồi, ho như cuốc từ đêm qua tới giờ chưa thấy đỡ...nhưng cái chính là "cuộc đời vẫn đẹp sao". Mà đấy nhé, nhiều khi lười cũng lại là may, cái tính mình rõ lười, ngồi trong phòng nhưng có mấy khi nói chuyện face to face với đồng chí kia đâu vì đứa nào cũng ngại phải đứng dậy, đi tới bàn đứa kia nói nên email luôn cho nhanh....giờ thì lười quá hóa may, đúng là hú vía....chứ mà làm sao thì giờ này chắc...hcí...híc....moi người mua cam, mua sữa đến bệnh viện thăm mình rồi nhé.

2 comments:

  1. Chuc mung chi hihi, chi oi, lien lac voi chi bang cach nao dday a !!! Em hoi nho chi cai nha` ddang ban' hom no chi noi voi em y a, hihi

    ReplyDelete
  2. Đôi khi lười cũng không hẳn là xấu nhỉ (j/k) :-d, chúc mừng em vì không bị làm sao nhé.

    ReplyDelete